Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dưỡng nữ thành phi


Phan_77

Mấy ngày nay đột nhập vào sơn trang đều là đám vô danh tiểu tốt, chẳng có mấy thực lực nên cũng không khiến Bách Lý Vân Dịch lo lắng nhiều, để một mình Tôn Chí chủ trì đại cục là được rồi.

đi vào sân viện Cửu Vương gia, khóe miệng Bách Lý Vân Dịch khẽ tươi cười, vấn đề hắn hoang mang ấy ngày nay, hắn nghĩ hôm nay chắc có được đáp án.

Cửu Vương gia và tiểu quận chúa là quan hệ cha con, vì sao lại khác thường như vậy? Hành động của hai người, không phải là quá mức thân mật sao! Đây căn bản không phải cha con, mà là tình nhân!

Mắt nhìn của Bách Lý Vân Dịch cũng không tệ, rất nhiều chuyện đều không thể qua được mắt hắn.

Biết nơi này không phải chỉ mình Cửu Vương gia là cao thủ, Bách Lý Vân Dịch sử dụng khinh công, vô thanh vô tức nhảy lên nóc nhà, còn chưa kịp đứng vững, ở trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ, tiến thẳng vào tai Bách Lý Vân Dịch.

Trừ bỏ khiếp sợ ban đầu, Bách Lý Vân Dịch cũng không phải thằng nhóc còn chưa biết gì, hắn đã sớm trải qua những chuyện như vậy. âm thanh trong phòng là vì sao phát ra, trong nháy mắt hắn liền hiểu.

Quả thật là như vậy a, Cửu Vương gia và tiểu quận chúa bên ngoài là quan hệ phụ tử, trên thực tế lại là tình nhân…

Nhưng cha và con gái, loại chuyện loạn luân như vậy, sao lại có thể xảy ra? Tuy rằng biết nam nhân kia chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người ngoài, nhưng người dưới thân hắn, lại là nữ nhi của hắn…

Loại quan hệ này, sao có thể xảy ra?

hắn ngây người trong chốc lát, âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, cửa phòng bị đá ra, Tịch Mân Sầm tùy tiện khoác lên mình bộ hắc bào, cái trán nhăn lại, không nhìn ra chút bối rối nào.

Bách Lý Vân Dịch biết hành tung bị bại lộ, liền nhảy xuống đất.

“Bổn vương không biết Bách Lý trang chủ còn có đam mê này, nửa đêm nửa hôm còn thích chạy loạn.” Tịch Mân Sầm cảm thấy quẫn bách khi bị phát hiện, đôi mắt tràn ngập lửa giận, dường như phẫn nộ vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt.

Bách Lý Vân Dịch đã coi Mạn Duẫn như bằng hữu, tuy rằng không biết tại sao hai người tới với nhau, nhưng suy cho cùng Mạn Duẫn vẫn là một tiểu cô nương, rốt cuộc có tự nguyện hay không, vẫn là vấn đề.

“Cửu Vương gia, cho dù ngài muốn chơi nữ nhân, cũng nên đi tìm người khác, sao lại đụng tới nữ nhi của chính mình? Ngài có hỏi qua ý của tiểu quận chúa chưa? Nữ nhi của mình, sao có thể hạ thủ chứ?” Bách Lý Vân Dịch đứng thẳng đối diện Tịch Mân Sầm, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, không mảy may xê dịch.

“Duẫn nhi có nguyện ý hay không, cũng không liên quan tới ngươi”. Tịch Mân Sầm nhíu mày, khinh thường trả lời.

“Cửu Vương gia” Bách Lý Vân Dịch kêu to, lắc đầu nói: “Ta kính trọng ngài là một anh hùng hảo hán, cũng nhiều lần nhường nhịn. Nhưng nếu ngài làm ra chuyện hoang đường như vậy, Thiên Kiểm trang cũng không chào đón ngài”.

Bách Lý Vân Dịch rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Tịch Mân Sầm, chiến hỏa giữa hai người hết sức căng thẳng.

Dát chi một tiếng, cửa phòng lại bị đẩy ra, Mạn Duẫn mặc quần áo đơn bạc, lay động trong gió, nói với hai người: “Bách Lý trang chủ, buông kiếm ra, là ta tự nguyện, ta và phụ vương là lưỡng tình tương duyệt”.

Bốn chữ cuối cùng quanh quẩn trong đầu Bách Lý Vân Dịch: “Nhưng hai người là cha con, sao có thể ở cùng một chỗ. Các người không sợ người ngoài biết được, sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt sao?”

Cuối cùng hắn cũng thu hồi kiếm, có điều vẫn không chịu tin tưởng. Cửu Vương gia bắt buộc tiểu quận chúa, chuyện như vậy hắn vẫn có thể chấp nhận. Nhưng hai bọn họ yêu nhau, Bách Lý Vân Dịch liền không biết phải nói gì.

“không, chúng ta không phải phụ tử, nói cách khác, chúng ta không có quan hệ huyết thống…” Mạn Duẫn đứng giữa hai người, hướng bọn họ giải thích.

Lần lượt rung động đánh vào đầu Bách Lý Vân Dịch, hắn nghĩ tới trăm ngàn khả năng, cũng không nghĩ tới những gì tiểu quận chúa nói ra, đầu óc vẫn không tránh khỏi khiếp sợ.

Ánh mắt hai người bồi hồi, Bách Lý Vân Dịch thở dài: “Xem ra là tại hạ xen vào việc người khác không biết thân phận của mẹ quận chúa là…. Sao lại ra thế này?”

sự quan tâm của Bách Lý Vân Dịch không phải giả, Mạn Duẫn nghĩ đến mục đích phụ vương đến Thiên Kiểm trang, càng cảm thấy xấu hổ.

Bách Lý Vân Dịch cũng coi như là một chính nhân quân tử, bọn họ sao nhất định phải kết thù cùng hắn chứ?

“Đó là một sai lầm”. Tịch Mân Sầm vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng.

Nếu không phải tiên hoàng nóng vội muốn ôm tôn tử, thì làm gì có cái ‘sừng rồng’ lớn như vậy, hết thảy những việc này, dùng hai chữ sai lầm để tổng kết, thập phần thỏa đáng.

Bách Lý Vân Dịch không phải người có nhiều lòng hiếu kỳ, cũng không tiếp tục truy cứu. Nếu là tiểu quận chúa tự nguyện, hắn cũng không cần nói thêm điều gì.

“Hôm nay là do tại hạ đường đột, xin rời đi trước, hai vị tiếp tục nghỉ ngơi đi”. Bách Lý Vân Dịch đem kiếm tra vào vỏ, thấy quần áo hai người đều có chút đơn bạc, hắn có chút xấu hổ, đành kiếm cớ rời đi.

Mạn Duẫn nhìn bóng dáng hắn rời đi, nói: “Làm ơn giữ bí mật dùm”.

Bóng đêm đen đặc, bầu trời không sao, chỉ có ánh trăng sáng lóng lánh.

Tịch Mân Sầm ôm lấy đầu vai Mạn Duẫn: “Duẫn nhi, sau chuyện này, ngươi nói nên làm gì bây giờ?”

Ngay khi phát hiện có người tới gần phòng, Tịch Mân Sầm đã dùng tốc đọ nhanh nhất phản ứng, không nghĩ tới vẫn chậm một bước. Có thể tránh thoát hắn, cách một lúc mới bị hắn phát hiện, Bách Lý Vân Dịch xem ra cũng là người có tài.

Quả là khó khăn a….

Vạn nhất sau này bọn họ kết oán, Bách Lý Vân Dịch đem chuyện này nói ra ngoài, đối với địa vị của phụ vương, đều sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn.

“Phụ vương, ta cũng không biết nữa”. Bách Lý Vân Dịch là thật lòng đối đãi nàng, Mạn Duẫn không thể giết hắn diệt khẩu, chuyện lấy oán trả ơn như vậy, nàng làm không được.

Chuyện phiền lòng, khiến con người ta u sầu a.

Chương 8

Ngày thứ hai, khi Mạn Duẫn và Bách Lý Vân Dịch gặp lại, nàng thấy ánh mắt hắn thật kỳ lạ, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm nàng và phụ vương.

Mạn Duẫn đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm ta vậy? Có gì nghi hoặc sao?”

Chuyện nên nói, Mạn Duẫn đã nói. Vậy Bách Lý Vân Dịch còn có chuyện gì không hiểu nữa?

Bách Lý Vân Dịch chỉ lắc đầu cười nói: “Ta chỉ là cảm thấy không thể tin được thôi, không nghĩ tới đường đường phụ thân lại là một đôi với ngươi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu nữ nhân bị vỡ mộng đây”.

Bách Lý Vân Dịch giảo hoạt cười: “Đồng thời cũng có rất nhiều nam nhân, khóc một trận đấy”.

Theo hắn biết, nam nhân mê luyến tiểu quận chúa này cũng không ít, chỉ riêng nam tử ở kinh thành, cũng có thể xếp một hàng dài rồi.

“Ngươi cứ đùa”. Suy nghĩ của người khác, Mạn Duẫn cũng không cần quan tâm.

Càng nói chuyện với Bách Lý Vân Dịch, trong lòng Mạn Duẫn càng có cảm giác hổ thẹn. Người ta đối xử với nàng như vậy, nàng lại phản bội hắn…

Hơi thở dài, Mạn Duẫn lại trở về bên cạnh Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm giống như tuyên bố chủ quyền, nắm lấy đầu vai Mạn Duẫn, nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Dịch.

Bách Lý Vân Dịch đương nhiên nhìn ra được ghen tuông mãnh liệt trong mắt Cửu Vương gia, hắn cùng tiểu quận chúa thân mật, tuy rằng quen biết không sâu, nhưng tình hữu nghị này cũng thật khắng khít.

“Cửu Vương gia, tiểu quận chúa, đêm nay đám người kia sẽ xông vào đây. Nếu mọi người không muốn gặp phải phiền toái, tốt nhất nên chuyển tới nơi khác, nếu ở lại nơi này, chỉ sợ không thích hợp.” Bách Lý Vân Dịch cũng là có ý tốt, lúc nói những lời này, đều là chân tình không chút giả dối.

“Ngươi cho bổn vương là loại người nào? Chỉ hai chữ phiên toái đã muốn dọa ta sao? Náo nhiệt đêm nay, bổn vương muốn lưu lại xem, nếu không lại uổng công đến đây.” Tịch Mân Sầm nhấp ngụm trà long tĩnh, hơi hơi giương mắt nhìn hắn.

Ánh mắt kia không có chút nhượng bộ nào. Ngay từ khi hắn vào Thiên Kiểm trang đã bắt đầu tính kế, nếu bây giờ rời đi, không phải hủy sạch kế hoạch của hắn sao.

Thành công đã ngay trước mắt, Tịch Mân Sầm sao có thể dẹp đường hồi phủ.

Bách Lý Vân Dịch cảm thấy đuổi người cũng không tốt, Cửu Vương gia lại không muốn rời đi. Vậy cứ thế đi, mấy ngày gần đây hắn quan sát Cửu Vương gia, cũng không thấy có hành động gì khác thường. Nếu hắn muốn lưu lại xem náo nhiệt, Bách Lý Vân Dịch cũng không có gì để nói, nhưng nếu động cơ hắn lưu lại vạn nhất không đơn thuần, Bách Lý Vân Dịch sẽ đeo thêm một cái phiền toái nữa.

Có điều cục diện không phải do hắn lựa chọn, đành thở dài nói: “Cửu Vương gia, nếu ngài không chê ầm ĩ, Thiên Kiểm trang tùy thời rộng cửa đón chào”.

Sắc trời tối dần, Thiên Kiểm trang vẫn im ắng, ngay cả âm thanh đi đường đều không nghe được. Thiên Kiểm trang bây giờ không giống như ngày thường, nguyên bản khắp nơi đều có thủ vệ, nay lại chẳng thấy một ai.

Nhưng Mạn Duẫn biết, mấy thủ vệ đó vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối.

Đợi địch đến là điều tối kỵ. V không để địch nhân chiếm ưu thế, Bách Lý Vân Dịch bố trí chiến lược, nếu đối phương xông tới, bọn họ cũng không ngồi chờ chết, xem xem ai mới là kẻ thắng.

Trời vừa tối, liền có mấy người không sợ chết lén lút lướt qua tường cao, nhảy vào trong viện.

Trong nháy mắt khi họ đặt chân xuống, tất cả đều lo lắng đề phòng, sợ hãi bỗng nhiên có người trong trang đột nhiên nhảy ra giết, khiến họ không kịp trở tay. Mà hiện tại, hình ảnh đánh nhau trong tưởng tượng vẫn không xuất hiện, lại khiến bọn họ càng hoảng loạn.

“Lão đại, người của Thiên Kiểm trang đâu hết rồi? Sao… sao chẳng thấy ai hết?” vài tên tiểu tặc không hiểu, hay là đối phương bỏ chạy khỏi sơn trang rồi? Ngẫm lại cũng có khả năng lắm.

“Cẩn thận có trá”. một người trong đó có vẻ cảnh giác, cầm kiếm đi về phía trước.

Chung quanh không có tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở của chính họ. Càng như vậy, càng khiến con người ta sợ hãi.

Có người chưa đánh đã lui, lo sợ nói: “Lão đại, hay là chúng ta đi cùng mọi người đi, lỡ như đối phương bố trí cạm bẫy, chỉ mình chúng ta không thể thoát được”.

Kẻ được gọi là lão đại liền cho hắn một bạt tai: “đi cùng bọn họ? Ngươi còn muốn thạch quả sao? Những người đó có ai là người tốt chứ? Cùng bọn họ đi vào, chúng ta ngay cả vỏ thạch quả cũng không có chứ đừng nói được phân một miếng”.

Xera, vị lão đại này là thừa dịp đám người kia còn chưa tới, chạy tới xem thử vận khí, chính là muốn ăn may cuỗn tay trên.

Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cùng Bách Lý Vân Dịch đều giấu mình trong phòng, xuyên qua lỗ nhỏ nơi ván cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài. Chu Dương và Tề Hồng đều có vẻ nhàn tản, bọn họ đều là tới xem náo nhiệt, cho nên nhìn chằm chằm bên ngoài không nói lời náo, hận không thể khiến đám võ lâm nhân sĩ kia đến nhanh một chút, chém giết nhanh chút.

không thể để đám tiểu tặc này làm hỏng đại kế, Bách Lý Vân Dịch không biết lấy đâu ra một chây châm, kim châm xé gió lao tới, xuyên qua lỗ nhỏ trên vách cửa, thẳng hướng tên lão đại vọt tới.

Võ công của họ cũng không tính là quá lợi hại, tên lão đại không tránh được, kim châm không có gì ngăn cản trực tiếp chui vào cổ họng hắn. hắn nghẹn ngào hai tiếng, thân thể thẳng tắp đổ xuống, chết ngay lập tức, không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Bọn người còn lại nhát gan bị hù dọa như vậy, liền tán ra giống như tơ nhện, hoang mang rối loạn mà chạy …

“Ta thấy, chúng ta tốt nhất vẫn nên về trước. Lão đại chết không minh bạch như vậy, chắc hẳn xung quanh có cạm bẫy”.

Tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa, trong chốc lát đám người liền biến mất, tốc độ đào tẩu cực nhanh.

“Suýt nữa đám người này đã phá hỏng đại sự, may là không động tới cơ quan” Bách Lý Vân Dịch nhẹ vỗ tay, phá lệ thoải mái.

“Đại nạn trước mắt, nhưng xem ra ngươi cũng không vội gì a” Mạn Duẫn trêu đùa, xoay người đối mặt với Bách Lý Vân Dịch.

“Gấp có lợi gì, thời điểm này, phải so kiên nhẫn. Ai nhẫn đủ lâu, chính là người thắng cuối cùng. Mấy người vừa rồi xâm nhập, bất quá không nằm trong dự kiến của ta”. Bách Lý Vân Dịch lại đi đến trước cửa, nằm úp sấp ở lỗ nhỏ ngó ra bên ngoài.

Tịch Mân Sầm thản nhiên mở miệng nói: “Bọn họ tự mình đưa lên cửa, cũng không phải chuyện gì không tốt”.

Cửu Vương gia sao lại nói lời này? “Bọn họ tự đưa mình, suýt nữa phá đi mai phục. Nếu là vì vài người mà khởi động cơ quan, Thiên Kiểm trang chính là mất nhiều hơn được. Cơ quan lập ra đương nhiên là muốn chờ nhiều người cùng đồng thời suất động, là biện pháp dùng ít sức nhất”.

Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng phất y bào, quần áo đen tuyền càng thêm tôn quý hoa lệ.

“Bọn họ có thể đưa tin ra ngoài, khiến đối phương bối rối. Đừng nói với bổn vương, chỉ vài tên tiểu tặc lại khiến Bách Lý trang chủ lo lắng?” Vừa rồi Bách Lý Vân Dịch vừa ra chiêu liền cướp đi một mạng người. Từ cái lỗ nhỏ như vậy, lại chuẩn xác khiến kim châm đâm vào họng đối phương. Chỉ cần có khả năng phân tích chính xác như vậy, chắc chắn không phải công phu người bình thường có thể có.

“không nghĩ Cửu Vương gia đánh giá tại hạ cao như thế”. Bách Lý Vân Dịch khiêm tốn, hắn quả thật không để mấy người kia vào mắt.

Bất quá Cửu Vương gia nhưng lại nhìn ra suy nghĩ của hắn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tịch Mân Sầm, vài tiểu tặc bởi vì không muốn lão đại chết không minh bạch, sau khi rời khỏi đây liền nói bậy, đem Thiên Kiểm trang khác thường như thế nào, lạnh ngắt ra sao nói lại với đám người ở lại. Tóm lại, nhất thời Thiên Kiểm trang thiết trí cạm bẫy truyền ra ngoài.

Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đang tính tiến đến Thiên Kiểm trang, lại nghe thấy đám tiểu tặc nói bên trong có cạm bẫy vô cùng lợi hại, không khỏi muốn trùn bước. Thạch quả quả thật có lực hấp dẫn khôn cùng, nhưng tính mạng chỉ có một. Mấy ngày trước những người vào sơn trang thì không có ai trở lại, không ai còn sống. Nếu bọn họ cũng vào đó chịu chết, thì có thạch quả cũng chẳng có tác dụng gì.

“Ta… thạch quả hay là không cần nữa. Chúng ta lập tức trở về. Đến lúc chết cũng đừng kêu ta đến nhặt xác cho các ngươi. Lúc ấy ta là bị quỷ mê hoặc tâm hồn mới nghe các ngươi nói sảng. Giờ lão tử mặc kệ.” Người nọ ném kiếm, liền đi về.

Thiên Kiểm trang vốn đã nhiều nguy hiểm, mấy người vừa rồi không phải đã nói sao, lão đại bọn họ vô thanh vô tức mà chết, cả nguyên nhân cũng không biết. Lần này không biết Thiên Kiểm trang huy động bao nhiêu nhân thủ, chờ bọn họ chui đầu vô lưới.

không ít người đều bị cổ động: “Tần Nhị nói đúng. Lão tử cũng không đi, trong nhà còn thê nhi chờ ta trở về, đem mạng chôn ở đây, chờ ta chết, con ta sau này thế nào?”

Dần dần, một phần ba số người đã rời đi.

Đám người lưu lại, hướng đám người đang dần mất dạng mắng: “một đám chết nhát, thạch quả nhất định không có phần cho các ngươi”.

Ở ngoài Thiên Kiểm trang, ước chừng mấy trăm người, bọn họ mang nhiều loại vũ khí, đao kiếm đều có đủ, cả thương và kích cũng có mặt.

“Lúc này đi vào đừng xằng bậy, lưu ý động tĩnh bốn phía. Ai con mẹ nó động tới cơ quan, lão tử liền lấy đầu hắn”. Tên đầu lĩnh nọ rống lên một câu, dẫn đầu trèo vào tường.

Người trong Thiên Kiểm trang sớm đã đợi từ lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền tới, toàn bộ mọi người đều nâng cao tinh thần. Mạn Duẫn ghé người vào cửa, lưu ý tình huống bên ngoài, không phát ra âm thanh nào.

Đêm đen mù, Thiên Kiểm trang không có một ngọn đèn nào, tối đen cái gì cũng không thấy. Sau khi đám người kia tiến vào, không thể không cầm đuốc chiếu sáng con đường phía trước. Bốn phía đều là một màu đen đặc, cây đuốc bọn họ đang cầm lúc này, nhất thời trở thành dấu hiệu rực rỡ nhất.

“Trong Thiên Kiểm trang thật sự không có người a? Vậy là bọn họ không gạt chúng ta, nơi này sẽ không có cạm bẫy chứ?” không biết ai trong đám người nói.

Lúc này kiêng kị nhất là quân tâm không ổn, tên cầm đầu hướng tới phương phát ra tiếng nói mắng: “Mẹ ngươi, vừa rồi có cơ hội cho các ngươi rời đi thì không đi. Vừa vào trong liền ăn nói bậy bạ. Ngươi không muốn thạch quả, liền có thể đi”.

Những lời thô tục không ngừng từ trong miệng hắn chui ra.

Mạn Duẫn ngoáy ngoáy lỗ tai. Tên đó mở miệng ra là con mẹ nó, thật nghĩ mình rất tài giỏi sao?

Ai mà không từ trong bụng mẫu thân chui ra chứ, nói một câu là mắng một câu, đặt cha mẹ mình nằm trong tình cảnh nào vậy?

Trong bóng đêm, hai bàn tay nóng ấm, che lại lỗ tai Mạn Duẫn.

Đôi bàn tay to khiến nàng có cảm xúc rất quen thuộc, không cần nghĩ, Mạn Duẫn cũng biết đó là phụ vương. Đêm tối như mực, phụ vương làm sao biết nàng nghĩ cái gì? Chẳng lẽ câu nói đó linh ứng sao, thật sự là có thần giao cách cảm sao?

Bàn tay to che lại tai nàng, tiếng mắng chửi của đám người bên ngoài, truyền vào tai Mạn Duẫn thật sự nhỏ hơn rất nhiều.

Mạn Duẫn cầm lấy hai tay phụ vương, cho dù nàng thật lưu luyến sự ấm áp này, nhưng bây giờ không phải thời điểm để hưởng thụ. Đám võ lâm nhân sĩ bên ngoài kia bàn bạc gì, làm ra động tĩnh gì, đều cần dùng tai để nghe. Đêm tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay, chỉ có tí ánh sáng là hữu dụng. Mạn Duẫn từng giãy dụa trong bóng đêm, mãi đến khi gặp được phụ vương, mới thấy được ánh sáng như bình minh.

Võ lâm nhân sĩ cãi lộn, cho dù bọn họ có nhục mạ thế nào, Thiên Kiểm trang vẫn không có động tĩnh gì.

Đêm yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét.

“Gia Tuấn, nếu Thiên Kiểm trang có người, sớm đã bị chúng ta mắng mà chui ra. Xem ra là bọn họ sợ chúng ta nhiều người, đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi. Chúng ta liền tới Tàng Bảo Các, tìm thạch quả”. Rất nhiều người đã đợi không được, nhanh chóng đưa ra mục đích tới đây.

Gia Tuấn tuy ra người thô lỗ, nhưng cũng có chút kiến thức. Thanh danh của Thiên Kiểm trang ở bên ngoài như thế nào, làm sao có thể không chiến mà chạy. hắn vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái: “Đều cẩn thận đi, vạn nhất rơi vào cạm bẫy, đừng nói lão tử không nhắc nhở các ngươi”.

hắn vừa dứt lời, không biết là ai kêu một tiếng thảm thiết, mùi hỏa dược nồng nặc trong không khí, tiếng nổ cách nhau vang lên không ngừng.

“Là thuốc nổ, Thiên Kiểm trang muốn oanh tạc chúng ta sao?” Rất nhiều người đều bối rối, thuốc nổ không thể so với vật tầm thường, vạn nhất bị ném trúng, bọn họ đều chết không còn xương cốt.

“Mau tản ra, đừng tụ cùng một chỗ, không muốn sống nữa sao?”

Nhân số rất nhiều, cũng có rất nhiều võ lâm nhân sĩ vội vàng chạy trối chết, trốn đông trốn tây. Người vì mình, rất nhiều người đều muốn sống sót, trong viện nhất thời rối loạn.

“Đây là nhân tính…” Bách Lý Vân Dịch cảm thán một tiếng.

Tham lam, sợ chết, lại muốn không làm mà hưởng.

“Đây chính là một bộ phận thôi, đa số vẫn là người tốt”. Mạn Duẫn không ủng hộ hắn quơ đũa cả nắm.

Nhân tính phân ra nhiều loại, người xông vào Thiên Kiểm trang, chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, không thể đại biểu cho tất cả mọi người.

“Tiểu quận chúa nói đúng, là ta nói sai rồi. Có điều đám người này, cũng thật đáng ghét. Bất quá…. Dù sao mệnh bọn họ, cũng sắp kết thúc rồi”. Giọng nói Bách Lý Vân Dịch nghiêm túc, hiện lên chút ngoan tuyệt.

Bởi vì trong phòng thật sự rất tối, tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ.

Ở trong viện, mọi người đều hoảng loạn.

Lúc lâu sau, tiếng thuốc nổ cũng chậm chạp tắt dần.

Võ lâm nhân sĩ đứng vững cước bộ: “đã dừng lại, xem ra thuốc nổ cũng không mạnh lắm, khẳng định là Thiên Kiểm trang đã đầu hàng”.

“thật sự không có việc gì, lửa cũng đã tắt, các ngươi xem”.

“Ân?...” Bách Lý Vân Dịch cũng không có rảnh rỗi, thứ hắn dùng một số tiền lớn mua về, làm sao lại chỉ có ánh lửa mà không nổ mạnh kia chứ?

Chẳng lẽ có người động tay động chân?

Bách Lý Vân Dịch không phải là người nhân từ, đối với kẻ muốn xâm nhập Thiên Kiểm trang, hắn tuyệt không hạ thủ lưu tình. Chỗ thuốc nổ đó, tất cả đều do hắn sai người chuẩn bị, sao lại xuất hiện tình huống như vậy?

“không nổ, ha ha ha, nhanh, chúng ta tới Tàng Bảo Các”.

Rất nhiều người hừng hực khí thế chạy vàobên trong Thiên Kiểm trang: “Nhanh, đừng chậm chân, nếu không thạch quả bị bọn họ đoạt mất rồi, chúng ta cũng không có phần đâu”.

Giống như suy đoán trước, Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhìn bên ngoài, lại nhớ tới Bách Lý Vân Dịch ngày đó, thản nhiên liếc mắt một cái.

Mấy trăm người trong trang bắt đầu hành động, cho dù Bách Lý Vân Dịch đã mất lợi thế đầu tiên, cũng sẽ không hoài nghi đến hắn. Cho dù nghi ngờ đi nữa, chỉ cần Bách Lý Vân Dịch không nắm chắc, căn bản không dám định tội cho Tịch Mân Sầm.

đã nhiều ngày, Tịch Mân Sầm sớm thăm dò bản đồ của Thiên Kiểm trang, lại đến các nơi đi dạo trong chốc lát, lộ tuyến sớm đã nằm trong đầu hắn.

Mà thạch quả, hay tuốc nổ không cháy, không cái nào không phải do hắn an bài.

Sau khi Bách Lý Vân Dịch bố trí tốt chỗ thuốc nổ, hắn lệnh Tề Hồng cùng Chu Dương rưới nước lên trên, thuốc nổ bị ẩm như vậy, sao có thể nổ mạnh được!

Nếu Bách Lý Vân Dịch thật sự châm thuốc nổ, đem đám nhân sĩ giang hồ này giết chết, làm sao có thể tạo thành hỗn loạn chứ!

Bách Lý Vân Dịch lạnh mặt, rút kiếm trong tay ra, đá văng cửa phòng: “Mọi người trong Thiên Kiểm trang nghe lệnh, ngăn lại đám người xâm nhập, giết không tha”.

Trang chủ vừa hiện thân, đám người ở trong chỗ tối cũng toàn bộ xuất hiện.

Mạn Duẫn vừa định đi ra ngoài, cùng Bách Lý Vân Dịch chiến đấu. Ai ngờ cánh tay lại bị kéo lại, cước bộ cũng bị kéo trở về.

“Duẫn nhi, con ra ngoài làm gì? Ở đây cùng bổn vương, đừng quên việc của chúng ta”. Tịch Mân Sầm đã có tính toán, kéo tay Mạn Duẫn, hướng về phía hành lang dài bên hông rời đi.

Thừa dịp sơn trang hỗn loạn, không ai chú ý tới hành động của bọn họ.

Mạn Duẫn tuy rằng biết chuyện thạch quả có liên quan tới phụ vương, nhưng tạo cho Bách Lý Vân Dịch phiền toái lớn như vậy, nàng vẫn có chút áy náy.

Vạn nhất Bách Lý Vân Dịch không thể khống chế cục diện, Thiên Kiểm trang chẳng phải sẽ bị đám người này quậy đến rối tinh rối mù sao?

“Duẫn nhi, đừng coi thường Bách Lý Vân Dịch. Nếu chút chuyện như vậy, hắn cũng không xử lý được, làm sao có thể ngồi trên ghế trang chủ. Đừng nhìn hắn xuất phát ở tình thế bị động, có đôi khi, hắn cũng có mục đích ám muội của mình”.

Mục đích sao? Mạn Duẫn một bên tự hỏi, một bên đuổi theo cước bộ của Tịch Mân Sầm.

Tề Hồng và Chu Dương hộ tống hai người, kiếm trong tay, thỉnh thoảng chém vào đám ngươi tới giần.

Đám võ lâm nhân sĩ cùng người của Thiên Kiểm trang chém giết thành một đoàn, tiếng la hét, âm thanh binh khí chạm vào nhau, tràn ngập trong đêm tối. Võ lâm nhân sĩ rất nhiều người, có những người đã xuyên qua phòng tuyến chạy tới Tàng Bảo Các, không chờ bọn họ tới gần, người Thiên Kiểm trang đột nhiên xuất hiện, cùng bọn họ đánh nhau.

Người của Thiên Kiểm trang thực lực ra sao, so với đám người chỉ có công phu mèo cào kia, một người có thể xử lý một đám.

Thiên Kiểm trang dốc toàn lực đối phó với võ lâm nhân sĩ, cho nên các nơi cần phòng ngự, đều yếu hơn so với bình thường.

Đám người Tịch Mân Sầm không cần tốn nhiều sức lực, liền giải quyết phiền toái trước mặt.

“Phụ vương, chúng ta đi đâu đây?” Lần hành động này, phụ vương không hề báo trước cho nàng biết, tuy rằng không biết tại sao phụ vương làm như vậy, nhưng Mạn Duẫn luôn tôn trọng quyết định của hắn”.

Phụ vương không nói, nàng liền không hỏi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .